🌷 Hãy tự đi bằng đôi chân của mình.
Ngày xưa mình cũng từng có lúc ghen tị với người này người kia, tại sao bác X lại luôn hỗ trợ, chia sẻ, khen ngợi bạn Y, tại sao cô Z hay nâng đỡ và lan tỏa cho bạn Y mà chẳng bao giờ hỗ trợ và lan tỏa cho mình. Rồi bla bla bla kiểu gato như vậy.
Nhưng mà mình nhận ra một điều là: "Không ai có nghĩa vụ phải dừng lại và giúp đỡ mình cả, nên hãy cứ chủ động mà bước đi bằng chính năng lực của bản thân mình."
Tự đi bằng đôi chân của mình không phải là lủi thủi một mình, phớt lờ sự giúp đỡ của mọi người. Không phải như vậy. Tự đi bằng đôi chân của mình là độc lập, là tự mình phấn đấu cho dù không ai hỗ trợ hay giúp đỡ thì cũng luôn giữ tinh thần là mình phải tiến về phía trước.
🍀 Vì đó là lựa chọn duy nhất.
Là tự chủ, tự do, thấy mình yếu cái gì, sẵn sàng sắp xếp thời gian của mình để đi học thêm những thứ mình yếu, đầu tư cả về thời gian, công sức, tiền bạc để học những thứ mình muốn rèn luyện và kiên định với điều đó.
Tự đi bằng đôi chân của mình, là nếu người ta giúp mình thì mình trân trọng cảm ơn, nhưng nếu không, vẫn cứ bước tiếp.
Khi một người trẻ tự đi bằng đôi chân của họ thì cho dù sau này họ có mất hết tất cả mọi thứ, họ đều có thể gây dựng lại, chỉ cần thời gian. Không dựa dẫm, không ủy mị, không đặt niềm tin vào một chỗ khác.
🦜 Cũng giống như con chim đậu trên cành, nó không sợ cành cây gãy vì niềm tin của nó nằm ở đôi cánh. Nên bạn sẽ không mong chờ vào người khác, không cảm thấy bất công khi ai đó không giúp mình mà giúp người khác, mặc dù người kia có đầy đủ nguồn lực hơn mình.
Một hạt giống nảy mầm, có thể có sự che chắn, nâng đỡ của người khác hay không, nó không quyết định được. Nhưng có một điều hạt giống có thể quyết định được, đó là nó có muốn nảy mầm hay không, có muốn đâm sâu xuống đất và vươn cao lên hay không.
Đó là tất cả những điều hạt giống có thể quyết định. Còn lại, có người tưới thêm nước hay không, có người nâng đỡ che chắn trước gió hay không, thì nó không quyết định được. Thậm chí còn có người bẻ cây, chặt cây, phá hoại cây cũng là bình thường.
Mỗi người đều là một hạt giống và có những cái cây vững chãi hơn. Có người thừa nhiều nguồn lực như thời gian, kiến thức, mối quan hệ, sức ảnh hưởng nhưng lại không mang nó đi giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Đó là điều bình thường của cái xã hội này vì không phải ai cũng có tinh thần nghĩ cho người khác.
Bạn không thể thay đổi hay trông chờ người khác giúp mình, nhưng bản thân bạn có thể quyết định mình vươn lên thành một cái cây vững chãi, rồi đem nguồn lực còn dư thừa đó đi giúp người khác, đó là quyền của bạn.
🌳 Bạn quyết định che chắn bảo vệ cho một hạt giống tốt nảy mầm hay dẫm đạp lên nó thì tùy bạn. Nhưng cuộc sống mà, bạn giúp hạt giống thành cây cao lớn, rồi cây lại che chở cho bạn khi trời nắng thôi.
Vậy nhé mọi người, đôi khi người ta không giúp bạn lúc bạn khó khăn cũng là một cơ hội để bạn vươn lên đó. Cứ tiếp tục học tập rèn luyện và cố gắng vươn lên thật cao nha. Rồi từ sự vững chãi của mình, lại tiếp tục giúp đỡ người khác.
✨ Đừng cố nói “Tôi phải thành công”, mà hãy tự nhủ chính mình “Tôi vui vẻ khi làm điều này” để đôi vai bớt nặng, chân bạn sẽ tiến xa hơn…
“Khoảnh khắc bạn ngừng tìm kiếm ai đó để cứu bạn chính là khoảnh khắc bạn tìm thấy sức mạnh của chính mình”.
🌱
Nguồn: Chuyện Dung kể
Khi học trò sẵn sàng, người thầy sẽ xuất hiện
https://www.facebook.com/share/p/1C2rDQgJuA/
Cuộc sống vốn không công bằng, mà cũng chẳng việc gì phải công bằng
https://www.facebook.com/share/p/19MmWjWdyX/
Hãy nhìn mọi thứ như nó đang là
https://www.facebook.com/share/p/16cNdJDzeB/
Dù bạn là ai, sẽ luôn có người hiểu lầm bạn.
https://www.facebook.com/share/p/18vp6v3KYH/
Phan Đình Phục
टिप्पणी हटाएं
क्या आप वाकई इस टिप्पणी को हटाना चाहते हैं?