ĐÔI MẮT THỦ TƯỚNG
*
Rời quân phục sĩ quan tình báo
Giờ Anh lo cơm, áo, gạo, tiền
Mấy năm trời đại dịch đảo điên
Anh lặn lội khắp hai miền Nam - Bắc.
Những vết nhăn hằn sâu trên khoé mắt
Đẫm lưng trần áo anh mặc mồ hôi
Biết bao lần nhìn anh cắn chặt môi
Trước lũ quét, Anh chẳng ngồi yên nữa.
Cả đất nước nóng rực như chảo lửa
Dân lao đao chẳng còn bữa vơi đầy
Bão chồng bão, lũ lụt cứ bủa vây
Anh vất vả, dáng đen gầy hơn trước.
Cứ bận bịu lo việc dân, việc nước
Suốt đêm ngày, Anh ít được nghỉ ngơi
Chỉ đạo, họp hành, lặn lội khắp nơi
Lo hội kiến với khách mời quốc tế.
Việc trọng đại đếm sao cho xuể
Phải cân phân, mưu kế, tinh tường
Hợp tác, hoà bình, hữu nghị, yêu thương
Gác thù hận để chung đường phát triển.
Anh luôn vậy, cứ âm thầm cống hiến
Chẳng công thần, nguỵ biện, xa hoa
Trách nhiệm, tận tâm công việc nước nhà
Dân quý mến, ngợi ca Thủ tướng Chính.
Một Thủ tướng đi lên từ người lính
Đạo làm người, chân chính, sĩ liêm
Đôi mắt thâm quầng để dân được bình yên
Anh lặn lội khắp đất liền, hải đảo.
Một con người sống ân tình, chu đáo
Thương dân mình, giữ đạo làm quan
Một chặng đường đầy thử thách, gian nan
Luôn kiên định, vẫn vững vàng tay lái.
Một Thủ tướng sống đượm tình nhân ái
Cứ âm thầm nhẫn nại dấn thân
Cả cuộc đời vì nước, vì dân
Đôi mắt ấy đã thâm quầng - vẫn sáng./.
PHAN TRUNG CAN



