Loading Logo

Loading..

*Mẹ ơi, quê mẹ...**
Mẹ gom nắng hạ vào tay
Gót chân nhuốm bụi đường cày năm nao
Con đi mấy nhịp cầu tre
Hồn thơm mùi rạ, gió về xôn xao
Mẹ ngồi vá mảnh trăng thâu
Chỉ kim khâu mộng, trắng màu tóc phai
Lưng còng đỡ cả bão giông
Tuổi con mấy đoá hồng mong manh rồi
Quê nhà mưa xối mái tranh
Mắt mẹ ướt giọt mưa hanh cuối chiều
Bàn tay gầy nứt đất khô
Vuốt đời con – hạt bụi nghèo lăn xa
Mẹ ơi, con vẫn hồn nhiên
Như cành bưởi trắng mẹ hiền ấp tay
Dẫu đời phiêu dạt mây trôi
Mẹ là gốc mận chờ đời trổ hoa
Cho con xin một lần thôi
Ngồi bên rơm rạ, nghe lời ru xưa
Để đêm lạnh giữa phồn hoa
Ngực con ấm giọng à ơi… mẹ à!
*Gửi về người thương nơi xóm nhỏ
Con dẫu lớn khôn – vẫn trẻ thơ hoài...*
— *Mong thơ này chạm được chút nắng quê nhà, ấm lòng mẹ già nơi góc bếp.* —
-#nguyễn thành công