Loading Logo

لوڈ ہو رہا ہے..

2 w ·ترجمہ کریں۔

NỖI KHỔ CỦA NHỮNG NGƯỜI CHẠY PI NODE ĐỜI ĐẦU
Khi cả thế giới còn chưa hiểu Pi là gì, có một nhóm nhỏ âm thầm bỏ tiền, bỏ công, bỏ niềm tin để cắm máy chạy node. Không vì lợi nhuận, không vì danh tiếng – chỉ vì tin rằng: nếu không có ai bắt đầu, thì mạng lưới phi tập trung sẽ không bao giờ thành hình.

Họ phải mua thiết bị riêng, nâng cấp mạng lên gói cao nhất, thuê IP tĩnh, đầu tư UPS, ổ SSD, router phụ. Máy phải chạy 24/7. Không ai trả công. Không ai bảo đảm tương lai.

Họ tự mày mò cài đặt trong thời điểm tài liệu gần như bằng 0. Docker lỗi liên tục. Port mở mãi không thông. Mỗi lần cập nhật là một lần "thức trắng đêm". Có khi mất hàng giờ chỉ để đồng bộ lại. Có lúc mất cả ngày chỉ để tìm ra lý do node không hoạt động.

Thời đó, chưa có bonus 1 năm cho người chạy node. Cũng chưa có chat AI để hỏi cách xử lý. Mọi thứ đều mù mờ, tất cả chỉ là tự học, tự sửa, tự chờ đợi. Và chờ trong vô định. Không ai biết phần thưởng là gì, chỉ được nghe rằng "sau này có thể được chia phí giao dịch trong mạng lưới". Niềm tin duy nhất là: mình đang góp một viên gạch cho tương lai.

Không ai kể công. Nhưng cũng không ai hỏi họ đang chịu đựng điều gì.

Ngày đó, chỉ khoảng 4.000 node trên toàn thế giới. Họ là lớp xương sống đầu tiên. Không có họ, sẽ không có testnet. Không có testnet, làm gì có mainnet hôm nay?

Không ai dám chắc Pi thành công. Nhưng họ vẫn duy trì từng ngày – bằng một niềm tin không lời. Họ biết nếu Pi thất bại, họ mất tất cả. Nhưng nếu Pi thành công, họ chỉ mong một điều: được ghi nhận xứng đáng.

Không cần thưởng gấp mười. Nhưng nếu không được tính gì – thì đó không chỉ là bất công, mà là sự phủ nhận cả một giai đoạn lịch sử.

Vì thế, nếu một ngày mạng lưới mở ví, mong rằng công sức những người đã đặt nền móng đầu tiên sẽ không bị bỏ quên.

image