Loading Logo

Cargando..

Nơi ấy con tìm về ( Hoàng Tùng)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê nhỏ, nơi mà mỗi buổi sớm mai, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua những tán cây, chiếu xuống con đường đất dẫn vào làng. Ngôi nhà tranh của gia đình tôi, tuy đơn sơ, nhưng luôn đầy ắp tiếng cười và hơi ấm. Bên hiên nhà, mẹ tôi thường ngồi đan lát, còn cha thì cặm cụi chăm chút cho vườn rau xanh mướt. Ao cá sau nhà lấp lánh dưới ánh trăng rằm, là nơi tôi từng ngồi hàng giờ thả hồn theo những con sóng nhỏ.
Tuổi thơ tôi là những ngày chạy chân trần trên cánh đồng, thả diều cùng lũ bạn trong xóm, và nghe bà kể chuyện cổ tích dưới gốc cây đa đầu làng. Quê hương, với tôi, không chỉ là nơi tôi sinh ra, mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn tôi, nơi tôi học cách yêu thương, trân trọng những điều giản dị nhất. Mỗi lần nghe tiếng gà gáy sáng hay mùi khói bếp thoảng lên từ mái nhà tranh, lòng tôi lại trào dâng một cảm giác bình yên khó tả.
Lớn lên, cuộc sống cuốn tôi vào những bộn bề nơi phố thị. Những con đường nhựa, ánh đèn neon, và nhịp sống hối hả khiến tôi đôi khi quên mất mình đã từng thuộc về một nơi giản dị đến thế. Nhưng mỗi khi mệt mỏi, tôi lại tìm về quê hương. Nơi ấy, vườn rau vẫn xanh, ao cá vẫn lấp lánh, và mẹ cha vẫn dang rộng vòng tay chờ tôi trở về. Quê hương là điểm tựa, là nơi tôi tìm lại chính mình giữa dòng đời xô bồ.
Tôi không hứa sẽ cho quê hương những điều lớn lao, nhưng tôi luôn mang trong tim lời nhắc nhở rằng, dù đi đâu, tôi vẫn là đứa con của làng quê ấy. Nơi ấy, tôi tìm về, để nhớ rằng bình yên không ở đâu xa, mà nằm ngay trong những điều giản dị nhất – một mái nhà tranh, một vườn rau, một ao cá, và một trái tim luôn hướng về cội nguồn.