Ta với người vốn nước lã người dưng
Vừa mới gặp như từng yêu một thuở
Người cứ thế tự nhiên vào cõi nhớ
Giống như là ta mắc nợ từ lâu
Vẫn biết rằng không còn trẻ nữa đâu
Nhưng người ạ ta lần đầu đi lạc
Và đang cố tìm cho mình hướng khác
Nhưng hình như ta không thoát được rồi
Dòng đời thì vẫn cứ thế mà trôi
Và hình bóng ta chưa bôi xóa được
Ai từng bảo thời gian là thần dược
Chắc tại vì vết xước đã hằn sâu
Vẫn biết rằng chẳng có nợ gì nhau
Thương đã trót thì quên đâu có dễ
Mặc ngày tháng tim nát nhàu thì kệ
Từ gặp người ta chẳng thể bình yên
Biết làm gì..đành ôm nỗi niềm riêng
Khi trót lỡ yêu người - duyên không phận..
TRÓT LỠ YÊU NGƯỜI
