Loading Logo

Loading..

2783 Points· 1 w

SUY NGHĨ VÀ SỰ THẬT NGÀY NAY ✨✨✨

Nếu thế kỷ 20 dùng chiến tranh và súng đạn để kiểm soát con người, thì thế kỷ 21 dùng sức khỏe.

1. Cơ chế vận hành của nỗi sợ sức khỏe
Trước tiên, phải gieo sợ hãi.
Một hệ thống muốn ổn định phải khiến dân tin rằng họ yếu. Muốn họ yếu, phải khiến họ sợ.

Và nỗi sợ dễ gieo nhất chính là sợ bệnh, sợ chết, sợ mất khả năng làm việc.

Từ đó, ngành y tế và truyền thông cùng bắt tay xây dựng “hệ thống cảnh báo sức khỏe”

Mỗi ngày, báo đài tung ra hàng loạt tin “tăng nguy cơ”, “tỷ lệ ung thư”, “đại dịch cận kề”, “kháng kháng sinh toàn cầu”…

Những ngưỡng chỉ số được hạ dần cholesterol, đường huyết, mỡ máu… để càng nhiều người rơi vào vùng “nguy cơ cao”.

Ngành công nghiệp phòng bệnh ra đời, gói khám sàng lọc, tiêm phòng, thuốc bổ, bảo hiểm sức khỏe trọn đời…

Cả guồng máy vận hành trơn tru. Ai cũng tin mình đang được bảo vệ, nhưng thật ra chỉ đang được nuôi dưỡng trong một môi trường sợ hãi có kiểm soát.

2. Bảo hiểm y tế là sợi dây ràng buộc tinh vi
Bảo hiểm là phát minh nhân văn khi ra đời, nhưng theo thời gian, nó biến thành sợi dây ràng buộc tinh vi.

Nó không chỉ là quỹ tài chính, mà là hệ thống thu thập dữ liệu về con người: dữ liệu y khoa, hành vi tiêu dùng, lối sống, tần suất bệnh tật.

Mỗi lần đi khám, ta để lại một “dấu vết sức khỏe” như huyết áp, đường huyết, BMI, bệnh nền, thói quen….

Từ đó, hệ thống biết ta yếu chỗ nào, tiêu tiền ở đâu, dễ bị tác động bởi nỗi sợ nào.

Những dữ liệu ấy không chỉ để “chăm sóc tốt hơn”, mà còn để thiết kế sản phẩm, điều chỉnh chính sách, và định hướng hành vi.

Ai khỏe được ưu đãi, ai bệnh phải đóng thêm.

Sức khỏe cá nhân trở thành tài sản có thể giao dịch giữa nhà nước, doanh nghiệp và các tập đoàn dược.

3. Y tế, giáo dục, truyền thông: tam giác kiểm soát nhận thức
Một đứa trẻ lớn lên được dạy rằng: Ho là bệnh, sốt là nguy hiểm, đâu là phải uống thuốc… Cả nền giáo dục vô tình đào tạo nên những công dân sợ hãi cơ thể mình.

Truyền thông thì củng cố nỗi sợ ấy mỗi ngày bằng quảng cáo: thuốc cảm, thuốc đau đầu, thuốc ngủ, thuốc tiêu hóa, thuốc giảm đau kinh niên…Trong thế giới ấy, người bệnh luôn được mô tả là khổ sở, còn người uống thuốc thì được xem như anh hùng…

Còn y tế hiện đại thì đứng như một tôn giáo.
Ai dám nghi ngờ bác sĩ là bị gắn nhãn “phản khoa học”. Ai tin vào cơ chế tự chữa lành là “mê tín”.

Kết quả là một xã hội lệ thuộc toàn diện cả về thân thể lẫn niềm tin.

4. Ổn định hệ thống là mục tiêu tối thượng
Mọi nhà nước đều cần ổn định để tồn tại. Nhưng ổn định thật sự phải đi kèm tự do.
Khi xã hội quá tự do, nó khó điều khiển, quá sợ hãi, nó dễ nổ tung.

Cho nên, công thức hoàn hảo nhất là: sợ vừa phải, yếu vừa phải, lệ thuộc vừa phải.

Người dân khỏe mạnh, tỉnh táo, tự chủ sẽ đặt câu hỏi. Người dân ốm yếu, lo lắng, mệt mỏi sẽ chỉ tìm cách sinh tồn. Nhưng một xã hội lo chữa bệnh sẽ không còn thời gian để bàn về công lý.

Đó là lý do vì sao có những quốc gia rất giàu bệnh viện, rất dày thuốc, nhưng lại rất nghèo hạnh phúc.

Họ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không kéo nổi chất lượng sống. Bởi vì sức khỏe đã bị biến thành một công cụ kinh tế, và nỗi sợ được dùng như một chính sách ổn định xã hội.

image