Đàn ông ra ngoài có thể rộng rãi với bạn bè, lịch thiệp với đồng nghiệp, giúp đỡ người dưng… Nhưng về nhà, lại vô tâm với vợ.
Người ngoài cần gì, anh có thể hào phóng cho đi. Nhưng vợ chẳng cần gì nhiều, chỉ mong anh bớt thờ ơ, bớt nóng giận, bớt vô tình.
Ngoài xã hội, nếu anh phạm sai lầm, có thể sửa bằng tiền, bằng lời xin lỗi, hoặc bằng một mối quan hệ mới. Nhưng trong hôn nhân, sai lầm có thể đổi bằng một cuộc đời phụ nữ. Vợ không dễ dàng rời bỏ, nhưng cũng không thể mãi chịu đựng.
Anh nghĩ vợ ở nhà là thảnh thơi? Không, cô ấy xoay vòng giữa công việc, con cái, bếp núc, lo toan từng chuyện nhỏ nhặt nhất. Chỉ khác là, những gì cô ấy làm không có lương, không có lời khen, không có ngày nghỉ.
Anh nghĩ vợ dễ cáu gắt, dễ than phiền? Không, vì cô ấy quá mệt. Mệt nhưng không thể dừng lại. Mệt nhưng chẳng ai hỏi: “Hôm nay em thế nào?”
Hôn nhân không thể duy trì bằng trách nhiệm hay nghĩa vụ, mà bằng tử tế mỗi ngày.
Tử tế, không phải điều gì lớn lao. Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, một sự lắng nghe, một cái ôm khi cô ấy mệt. Chỉ là bớt gắt gỏng, bớt bỏ đi, bớt vô tâm.
Bởi vì ngoài kia, mất mát nào cũng có thể bù đắp. Nhưng để mất người vợ luôn vì anh mà cố gắng, thì không gì có thể đổi lại được đâu.
Nguồn: Sưu tầm
-----------
