Thân nghèo, nghèo một lúc. Tâm nghèo, nghèo một đời
Thật sự chẳng ai lại thích nghèo khó, nhưng suy cho cùng thì nghèo khó về vật chất có thể thông qua lựa chọn đúng cùng nỗ lực chăm chỉ để thay đổi, nhưng “nghèo về tâm hồn” thì rất khó để cải biến.
"Tâm nghèo" ở đây chỉ sự thiếu kém và thất bại ở tầm nhìn cùng cách ứng xử.
Đối với một người "tâm nghèo", có 2 biểu hiện chính:
Luôn có thể nhìn thấy sự "bi quan" trong mọi hoàn cảnh, ngay cả khi vật chất không kém ai. Hay phàn nàn, dễ bỏ cuộc, quen đổ lỗi thất bại của bản thân cho môi trường, đổ lỗi cho người khác, nhưng họ không biết rằng chính tâm lý này đang kéo cuộc sống của họ đi xuống. Sự bi quan như làm nền cho cuộc sống của họ, khi gặp khó khăn, nếu không thở dài, thì là than thở, hoặc kêu nghèo. Ở gần họ thậm chí có thể kéo "hạnh phúc" tận hưởng cuộc sống của bạn xuống"
Luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, không có gì là quan trọng hơn lợi ích của bản thân. "Tâm nghèo" là bởi vì tầm nhìn quá nhỏ hẹp mà dục vọng thì quá mạnh mẽ, cam tâm tình nguyện vì lợi ích vật chất, vai vế mà làm n.ô lệ, thậm chí đánh mất mình. Kì thực, trong cuộc sống có gặp chút khó khăn cũng không gì đáng xấu hổ, nhưng nếu ‘nghèo’ đến mức đánh mất lòng tự trọng, tự tôn của mình và xem thường người khác, thì có đáng không?
Đừng buông thả và "cho phép" bản thân thiếu thốn về mặt "tâm hồn". Đơn giản bởi vì "tâm hồn" sẽ quyết định bạn có đang sống một cách "tận hưởng" hay không.
