Thật lạ, càng cho đi nhiều, người ta lại càng quên mất rằng — bạn cũng có trái tim.
Ban đầu họ biết ơn, sau đó họ quen, rồi dần dần họ coi sự tốt bụng của bạn là điều hiển nhiên.
Bạn lo cho họ từng chút, họ nghĩ đó là bổn phận.
Bạn nhường nhịn, họ tưởng đó là yếu đuối.
Bạn quan tâm, họ coi đó là phiền toái.
Đến khi bạn dừng lại, họ lại trách:
“Trước đây bạn đâu có như thế.”
Ừ, bởi trước đây bạn còn tình cảm,
Còn bây giờ — bạn chỉ còn sự tỉnh táo.
Con người ta vốn dễ coi thường thứ được nhận quá dễ dàng.
Không phải vì họ xấu, mà vì họ quen với việc được bạn yêu thương vô điều kiện.
Nhưng không ai đủ sức mãi làm “người cho đi” trong một mối quan hệ chỉ có một chiều.
Thế nên, đôi khi, tôi phải dừng lại một tý cũng là một dạng tử tế.






