NHÀ THƠ Ở CẠNH NHÀ THỜ 
NHÀ THƠ TẮT THỞ, NHÀ THỜ ĐỔ CHUÔNG 
Nhà thơ ở cạnh nhà thờ 
Nhà thơ hay ghé nhà thờ nghe chuông 
Nhà thơ thích nắng chiều buông 
Nhà thơ rất thích tiếng chuông nhà thờ 
Nhà thơ thường thích làm thơ 
Nhà thờ thường có những giờ đọc kinh 
Xóm đạo có lắm cô xinh 
Nhà thơ thường cứ đứng rình người ta 
Hết giờ buổi giảng Đức Cha 
Nhà thơ lại ló mặt ra để nhìn 
Nhìn xong lại đứng làm thinh 
Chẳng hề dám đến tỏ tình một câu 
Nhớ người ta đến u sầu 
Nhớ người ta đến trong đầu lơ mơ 
Nhà thơ lại cố làm thơ 
Làm thơ xong lại đứng chờ người ta 
Đi vào xong lại đi ra 
Đi lui đi tới rồi ra nhà thờ 
Mỗi ngày cứ thật đúng giờ 
Nhà thơ cứ đến nhà thờ nghe kinh 
Nghe kinh xong lại đứng rình 
Đứng rình xong lại nghe kinh mỗi ngày 
Người ta chẳng có hề hay 
Nhà thơ cứ đứng mỗi ngày nhìn theo 
Chỉ nhìn không có đi theo 
Viết thơ một đống xong treo đầy phòng 
Nhà thơ đi lại lòng vòng 
Lần này tự nhủ quyết lòng đi theo 
Buổi kinh hôm đó vắng teo 
Nhà thơ chờ để cố theo một lần 
Nhà thơ đi đảo quanh sân 
Hoảng hồn tìm kiếm loanh quanh í à 
Nóng lòng vào hỏi Đức Cha 
Đức Cha mới nói cô ta đi rồi 
Lấy chồng ở chỗ xa xôi 
Thôi thì ván đã xong rồi, đóng đinh 
Nhà thơ buồn bởi thất tình 
Liên miên uống rượu một mình cho say 
Thế là cứ mãi xỉn say 
Ngày qua ngày lại bệnh đầy vào thân 
Nhà thơ tàn tạ tấm thân 
Hình hài sa sút, tinh thần lơ ngơ 
Nhà thơ đốt hết bài thơ 
"Nhà thơ tắt thở, nhà thờ đổ chuông". 
(Lm Jos Chính Trực sưu tầm) 
(nguồn: internet) 
 
#pinetbook