CHUYỆN CẢNH GIÁC
Một người đàn ông cưỡi ngựa đi qua sa mạc. Xa xa về phía trước là một thành phố lờ mờ ở chân trời. Sau lưng là một cơn bão cát đang cuồn cuộn đưổi theo. Giá nào ông ta cũng phải đến thành phố trước khi bị cơn bão đuổi kịp, nếu không thì cả người lẩn ngựa sẽ bị vùi thây trong bão cát.
Bỗng bên đường có tiếng kêu cứu. Một người bị thương nằm lăn lộn có vẻ rất đau đớn. Người này cất tiếng xin cho y đi chung con ngựa vào thành phố nếu không sẽ chết mất. Người cỡi ngựa hơi phân vân một lát rồi đồng ý và nói:
-Con ngựa này không khỏe lắm. Nếu phải chở một lúc hai người thì chưa chắc đã vào kịp thành phố. Nhưng thôi,ông bạn cứ lên đi. Hy vọng Chúa sẽ giúp chúng ta.
Nhưng khi người bị thương ngồi được trên lưng ngựa, y rút ra một con dao thích vào lưng người ngồi trước nói:
- Tôi thì chỉ biết dựa chắc vào con ngựa này chứ chẳng dám hy vọng gì ở Chúa. Ông bạn cảm phiền nhảy xuống đi hoặc con dao sẽ đâm lút cán.
Thì ra y là một tên cường đạo khỏe mạnh chứ chẳng thương tích gì cả. Biết mình bị lừa, người cỡi ngựa năn nỉ:
Nếu ông đến được thành phố bình an rồi thì xin giúp tôi một việc...
-Việc gì?
Xin ông đừng đem chuyện hôm nay giữa hai chúng ta kể lại cho ai biết.
-Đương nhiên rồi. Ngu gì kể. Ủa mà sao ông lại sợ người khác biết?
-Là vì nếu câu chuyện này loan truyền ra thì từ nay rủi có những người thật sự gặp tai nạn dọc đường, e rằng không còn ai dám dừng lại cứu giúp họ nữa. Sự cảnh giác khôn ngoan nầy sẽ dần dần giết chết những mối thiện tâm của con người.
MẠC SINH KỲ (Truyện rất ngắn)
