Kedelig
Dette opslag har fået omfattende feedback fra brugere for at være monotont og alt for gentagende. "CHÁU LÀ HỌC SINH DỐT NHẤT LỚP!"
Ngày nọ, một vị Bộ trưởng giáo dục quyết định đến thăm trường học ở một vùng quê.
Trên đường đi, xe ô tô của ông đột nhiên chết máy. Ông xuống kiểm tra một hồi mà vẫn không được. Đường quê vắng vẻ không có ai qua.
Lúc sau thì chỉ có một cậu bé ngang qua. Ông thở dài chẳng có hi vọng gì rồi. Nhưng cậu bé ấy lại đến hỏi ông, và khi biết ô tô của ông bị hỏng thì câụ nói nếu ông không phiền thì để cậu kiểm tra xem thế nào.
- Ồ, cháu nhỏ thế này mà cũng biết về ô tô ư?
- Bố cháu là thợ sửa xe ô tô. Cháu vẫn giúp bố làm cái này cái kia nên cháu cũng biết chút ít ạ. - cậu bé trả lời.
Cậu bé vừa nói vừa kiểm tra từng phần chiếc ô tô. Chỉ một lúc sau thì cậu tìm ra nguyên nhân và cậu sửa được. Chiếc ô tô lại nổ máy đi được như thường.
Vị Bộ trưởng nhìn cậu bé vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Ông cảm on cậu và hỏi:
- Mà giờ này là giờ đi học, tại sao cháu lại ở đây?
- Hôm nay, trường cháu có Bộ trưởng giáo dục đến thăm. Lớp cháu được chọn để Bộ trưởng dự giờ . Cháu là học sinh dốt nhất lớp nên cô giáo nói cháu được nghỉ học ở nhà hôm nay ạ. - cậu bé trả lời.
Vị Bộ trưởng liền nói cậu bé lên xe và cùng cậu đến trường.
Tất cả các thầy cô giáo và học sinh đều vô cùng sửng sốt khi thấy cậu học sinh luôn luôn đứng bét lớp lại đi cùng Bộ trưởng giáo dục khi ra đón ông.
Trước toàn trường, vị Bộ trưởng giáo dục đã hết lời khen ngợi cậu bé và nói rằng: Đây là một trong những học sinh giỏi giang, thông minh nhất mà ông được gặp.
Sau này, cậu bé ấy đã trở thành một kĩ sư ô tô vô cùng giỏi.
❤️Thật ngu ngốc khi cho rằng sự giỏi giang, thông minh của học sinh chỉ giới hạn trong chương trình học ở nhà trường.
(nguon: An Lê)
#pinetbook
Có một nỗi buồn rất khẽ, mang tên: cha mẹ đã già.”
Tôi không biết từ lúc nào, bàn tay cha bắt đầu run khi cầm đôi đũa. Mẹ thì hay quên, vừa kể chuyện xong lại hỏi: “Má nói chưa con?”
Lúc đầu, tôi bật cười nhẹ. Sau đó là im lặng.
Rồi một ngày, tôi chợt thấy dáng cha đứng ở cửa… nhỏ bé đến lạ.
Và bỗng hiểu: chúng ta đang chứng kiến người từng là bức tường vững chãi nhất trong đời mình… lùi dần vào phía hoàng hôn.
Người già không cần gì nhiều.
Chỉ mong con cái bớt cao giọng.
Chỉ mong có ai ngồi cạnh, nghe họ kể chuyện cũ mười lần như mới.
Chỉ mong mỗi lần lỡ tay làm rơi bát, không bị thở dài.
Họ từng là người đỡ ta qua những ngày chập chững.
Giờ đến lượt ta dắt họ đi qua những bước cuối cùng của kiếp người.
Làm người tử tế không cần điều gì cao xa.
Chỉ cần đủ dịu dàng với người đã từng vì ta mà gồng lên cả một đời.
Vì mai này, khi họ đi rồi… sẽ chẳng ai còn hỏi ta ăn chưa, hay nhắc ta mặc thêm áo khi trở trời.
Hãy thương khi còn kịp.
Đừng đợi đến lúc chỉ còn được gọi tên họ trong gió…
(Theo MDang - An Nhiên Giữa Dòng Đời)
#pinetbook
CHUYỆN CẢNH GIÁC
Một người đàn ông cưỡi ngựa đi qua sa mạc. Xa xa về phía trước là một thành phố lờ mờ ở chân trời. Sau lưng là một cơn bão cát đang cuồn cuộn đưổi theo. Giá nào ông ta cũng phải đến thành phố trước khi bị cơn bão đuổi kịp, nếu không thì cả người lẩn ngựa sẽ bị vùi thây trong bão cát.
Bỗng bên đường có tiếng kêu cứu. Một người bị thương nằm lăn lộn có vẻ rất đau đớn. Người này cất tiếng xin cho y đi chung con ngựa vào thành phố nếu không sẽ chết mất. Người cỡi ngựa hơi phân vân một lát rồi đồng ý và nói:
-Con ngựa này không khỏe lắm. Nếu phải chở một lúc hai người thì chưa chắc đã vào kịp thành phố. Nhưng thôi,ông bạn cứ lên đi. Hy vọng Chúa sẽ giúp chúng ta.
Nhưng khi người bị thương ngồi được trên lưng ngựa, y rút ra một con dao thích vào lưng người ngồi trước nói:
- Tôi thì chỉ biết dựa chắc vào con ngựa này chứ chẳng dám hy vọng gì ở Chúa. Ông bạn cảm phiền nhảy xuống đi hoặc con dao sẽ đâm lút cán.
Thì ra y là một tên cường đạo khỏe mạnh chứ chẳng thương tích gì cả. Biết mình bị lừa, người cỡi ngựa năn nỉ:
Nếu ông đến được thành phố bình an rồi thì xin giúp tôi một việc...
-Việc gì?
Xin ông đừng đem chuyện hôm nay giữa hai chúng ta kể lại cho ai biết.
-Đương nhiên rồi. Ngu gì kể. Ủa mà sao ông lại sợ người khác biết?
-Là vì nếu câu chuyện này loan truyền ra thì từ nay rủi có những người thật sự gặp tai nạn dọc đường, e rằng không còn ai dám dừng lại cứu giúp họ nữa. Sự cảnh giác khôn ngoan nầy sẽ dần dần giết chết những mối thiện tâm của con người.
MẠC SINH KỲ (Truyện rất ngắn)
GIAI ĐIỆU LẠC QUAN
Ta phải sống như là không thể chết
Trái tim yêu như chưa bị bạc tình
Dòng thơ viết âm thầm trong bóng tối
Mỗi đêm trường toé loé một bình minh.
Ta phải sống như là không thể chết
Mắt lơ mơ như chưa lúc nào nghèo
Và đứng hát nghiêm trang bên miệng vực
Mái tóc xoà hứng hết gió gieo neo.
Ta phải sống như là không thể chết
Cốc rượu kia ngỡ uống được đời đời
Ta sẽ về cho dù không ai đợi
Ngôi sao rơi ngược lại phía chân trời.
Ta phải sống như là không thể chết!
- Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm
#pinetbook